Nguyên Đỗ

Cuối Cùng Mình Cũng Gặp Lại

Rồi cuối cùng chúng mình cũng gặp gỡ
Tựa như là quá khứ mở cửa ra
Vẫn thanh xuân, vẫn duyên dáng mặn mà
Bao năm tháng chợt biến dần lùi lại
Thời gian cũ, hỡi người xưa dấu ái!
Trong mắt anh, em vẫn mãi như xưa
Đi trên đường Hoàng Diệu dưới nắng trưa
Không mang nón, tóc làm duyên với gió
Em vẫn thế vẫn thon thon bé nhỏ
Ngang tầm vai hai đứa bước thong dong
Đơn sơ lắm chẳng sóng gió trong lòng
Tình bạn hữu thưở nào thời trung học
Rồi lạc nhau ta cuốn theo gió lốc
Nửa địa cầu thao thức những vần thơ
Có ai hay tạo hóa khéo xoay tơ
Em chợt đến như trăng rằm tháng tám
Bao nhiêu năm, vốn dấu hồn xúc cảm
Mặc sóng đời, mặc mưa gió ngoài song
Tình bạn xưa gìn giữ cất trong lòng
Trong đôi mắt những ân cần trìu mến
Rồi cuối cùng, hai đứa cùng bẽn lẽn
Chuyện chúng mình chẳng nói hết được đâu
Cám ơn ai, cám ơn quạ bắc cầu
Bến Ô Thước, có hai người gặp gỡ
Nguyên Đỗ
Fri Nov 18, 2005

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Cuối Cùng Mình Cũng Gặp Lại"